2/6/16

Huyền Thoại John Wayne Glover (hay The Granny Killer, hay Kẻ Sát Nhân Người Già)



-Phoenix-

Năm 1965, Glover bị kết án ba tháng tù vì tội nhìn trộm (Peeping Tom) nhưng chỉ bị giam sáu tuần lễ. Sau khi được thả, dường như hắn đã thay đổi các cách thức gây án và trừ một lần bị kết tội ăn trộm vào năm 1978, nhiều năm sau đó, hắn không hề gặp rắc rối nào với cảnh sát.

Glover đã đến đó buổi trưa và buộc phải về tay không vì không thể lấy đơn đặt bánh meat-pie từ giám đốc Rob Murrell. Trên đường đi bộ qua khu vườn của viện dưỡng lão này, hắn đã gặp và bắt chuyện với bà Cleveland đang ngồi đọc sách trên băng ghế.
Khi bà cụ đứng dậy và đi bộ tới dẫy nhà chính, Glover liền chộp lấy vai và đẩy bà ta vào một chỗ khuất. Hắn đã đập đầu bà Cleveland nhiều lần xuống nền xi-măng trước khi tụt chiếc quần lót và quấn quanh cổ nạn nhân. Sau đó, tên sát nhân máu lạnh này lấy 60USD trong chiếc túi xách tay và bỏ đi.
Thật không thể nào hiểu nổi, cảnh sát vẫn không thể tìm ra được bằng chứng để liên kết vụ giết người này với vụ tấn công bà cụ Moseley tại viện dưỡng lão Wesley Home cách đó 6 tháng. Nhóm đặc nhiệm cũng không hề biết về hành động tội ác này. Nếu biết, có thể họ đã phát hiện ra được một người đàn ông trung niên có vóc dáng bệ vệ và tóc muối tiêu đã xuất hiện cách hiện trường cả hai vụ án không lâu.
Chẳng có manh mối nào và kẻ giết người thì biến mất như một bóng ma. Một lần nữa, nhóm đặc nhiệm thấy bối rối và bất lực. Chắc chắn phải có một người nhìn thấy một điều gì đó? Họ kiểm tra rất kỹ lưỡng lời khai của các nhân chứng và phỏng vấn những người đang sống tại viện dưỡng lão này, những cư dân ở gần đó thường chạy bộ vào buổi sáng, tài xế xe buýt và taxi và những người đi tiếp thị. Thậm chí, họ đã gửi hồ sơ của vụ án này tới FBI với hy vọng giúp tìm ra một manh mối. Cả khu vực bờ biển phía bắc của Sydney giờ đây ở trong tình trạng bị vây hãm. Phố xá vắng tanh và những ai có người thân lớn tuổi đều phải liên lạc thường xuyên.
Một tuần sau cái chết của cụ bà Cleveland, cuối cùng cảnh sát đã có được manh mối đầu tiên, một kết quả từ công việc điều tra đòi hỏi nhiều thời gian và công sức. Trong một số vụ tấn công, các nạn nhân nhớ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tóc bạc và ăn mặc rất chỉnh tề. Nạn nhân thứ nhất, bà Margaret Todhunter, nhớ lại một người đàn ông “đúng như mô tả trên” đã đi ngang qua trước khi bà bị tấn công từ phía sau lưng và bị cướp mất chiếc túi xách.
Bà Effie Carnie, người bị đánh và bị cướp mất những túi thực phẩm hồi tháng 8 cũng miêu tả kẻ tấn công bà là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng bệ vệ và có mái tóc bạc. Cả hai nạn nhân đều miêu tả kẻ tấn công họ là người có ngoại hình trung bình. Cuối cùng cảnh sát nhận ra rằng họ có thể đang tìm kiếm sai đối tượng và kẻ sát nhân có thể ra vào mọi nơi chốn dễ dàng bởi vì hắn không thuộc loại người được mọi người để ý.
Đến ngày 23/11, thêm một xác chết khác nữa được tìm thấy. Đây là nạn nhân thứ ba trong tháng. Khi đi mua rượu whisky ở Mosman, Glover nhìn thấy bà cụ Muriel Falconer, 92 tuổi xác một vài túi thực phẩm, đi có vẻ rất nặng nhọc trên đường. Hắn liền quay trở lại xe, lấy cây búa và đôi găng ta và rồi đi theo bà lão tới cửa nhà. Vì bà Falconer bị điếc mà mắt lại rất yếu nên đã không nhìn thấy Glover lẻn vào cánh cửa trước, tiến đến phía sau và giơ cây búa lên. Hắn đã bịt miệng bà cụ và đánh nhiều nhát búa vào đầu và cổ bà. Khi nạn nhân ngã xuống đất, hắn bắt đầu tụt chiếc quần lót của bà Falconer nhưng bà cụ đã tỉnh lại và hét lớn. Càng điên cuồng hơn, Glover đã đánh nhiều nhát búa vào đầu nạn nhân cho tới khi biết chắc bà cụ đã bất tỉnh, ròi tụt chiếc quần lót và dùng nó để xiết cổ nạn nhân.
Sau đó, hắn đóng cánh cửa trước, rồi lục lọi chiếc túi của bà lão và toàn bộ căn nhà trước khi lặng lẽ rời khỏi đó với chiếc túi xách có 100USD, cây búa và đôi găng tay. Cho mãi tới buổi chiều hôm sau, khi một người hàng xóm sang chơi, xác chết của bà cụ mới được phát hiện. Mặc dù hiện trường vụ giết người ở trong tình trạng hỗn độn nhưng với cảnh sát, đây là cơ hội đầu tiên mà họ hy vọng tìm được các chứng cứ. Vụ án mạng xảy ra trong nhà nạn nhân và vì thế, hiện trường không bị làm xáo trộn. Họ tìm thấy một dấu chân có dính máu trên tấm thảm - đây là chứng cứ quan trọng đầu tiên kể từ khi cuộc điều tra bắt đầu. Tuy nhiên thám tử Hagan vẫn cần đến sự may mắn để có thể bắt được người đàn ông bệnh hoạn này bởi vì hắn xuất hiện như một bóng ma và có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào hắn muốn.
Và cuối cùng dịp may đã đến vào ngày 11/1/1990, khi Glover phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên, phải mất ba tuần lễ trước khi vụ này đến tai nhóm cảnh sát đặc nhiệm. Ngày 11/1, Glover đã đến Bệnh viện Greenwich với một giấy hẹn gặp riêng giám đốc bệnh viên, ông Reg Cadman. Sau đó, Glover với bộ đồng phục của người đại diện hãng bánh meat-pie và một cuốn sổ đã đi vào một phòng bệnh viện, nơi có 4 phụ nữ lớn tuổi rất ốm yếu đang nằm trên giường. Hắn bước đến giường bà cụ Daisy Roberts, một bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, hỏi có bị sốt không và rồi hắn thọc tay vào quần áo lót của cụ, sờ soạng một cách rất tục tĩu.

Bà Robert hốt hoảng và bấm nút chuông báo động ở đầu giường. Một y tá tên là Pauline Davis đã chạy đến và nhìn thấy Glover đang đứng trong phòng. Khi bị hỏi, Glover vụt chạy ra khỏi phòng. Cô y tá chạy theo và kịp ghi số xe trong khi hắn vội vã nổ máy và chạy mất. Cô Davis đã gọi cho cảnh sát và một lúc sau, hai nữ nhân viên cảnh sát từ trạm Chastwood có mặt để điều tra. Nhân viên bệnh viện đã có thể nhận diện và biết tên người này là Glover, bởi vì hắn đã từng đến đây nhiều lần để quảng cáo bánh meat-pie. Một tuần sau, khi cảnh sát trở lại với một tấm ảnh của John Glover, y tá Davis và bà Roberts đã nhận ngay ra hắn. Thế nhưng vì một lý do nào đó không thể giải thích nổi mà tới tận 3 tuần sau, vụ này mới được thông báo cho nhóm đặc nhiệm Granny Killer.

Theo lời khai sau này của Glover, mọi chuyện bắt đầu vào ngày 11/1/1989, khi hắn nhìn thấy bà cụ 84 tuổi Margaret Todhunter đi bộ một mình trên con đường yên tĩnh Hale Road, Mosman. Glover đậu xe lại và khi chắc chắn không có ai quanh đó, hắn đã đấm thật mạnh vào mặt nạn nhân bằng tay phải và giật chiếc túi xách đựng 209 USD của bà. Khi hắn chạy trốn cùng với chiếc túi xách, bà Todhunter đã la lớn: “Thằng ăn cướp hèn hạ”.

Sau đó Glover đi thẳng tới Câu lạc bộ Mosman RSL. Ở đó, hắn uống rượu và đánh bạc bằng số tiền vừa cướp được. Cuộc điều tra của cảnh sát kết luận đây là vụ trấn lột và nghi ngờ rằng một kẻ nào đó nhìn thấy bà lão có số tiền mặt này và chờ thời gian thuận lợi để ra tay hành động. Ở một số khu vực của Sydney mà tệ nạn ma túy hoành hành, các vụ trấn lột xảy ra như cơm bữa và dù vụ án này đã được điều tra rất cẩn thận, người ta vẫn không thể lấy lại số tiền đã bị cướp hoặc tìm ra kẻ phạm tội hèn hạ này. Thật may mắn bà cụ Todhunter còn sống sót nhưng bị xây xát khắp cơ thể và rất sợ hãi.

Những vụ giết người bắt đầu

Nạn nhân tiếp theo của Glover không có được may mắn như bà Todhunter. Ngày 1/3/1989, sau khi uống một vài ly rượu tại Mosman RSL, Glover đi tới chiếc xe của mình đỗ ở con đường đông đúc Military Road và nhìn thấy bà cụ Gwendoline Mitchelhill (ảnh bên) đang chống gậy đi bộ về nhà sau khi mua đồ từ cửa hàng ở cuối đường. Glover bước vội tới chiếc xe để lấy chiếc búa nhét vào lưng quần và từ từ bước theo bà lão này tới khu nhà vắng vẻ của những người về hưu. Trong khi bà cụ loay hoay mở khóa cửa, hắn rút cây búa ra và đập một phát thật mạnh vào sau đầu của bà lão. Sau đó, hắn đã đánh liên tục vào đầu và người nạn nhân khiến một vài chiếc xương sườn của bà cụ bị gãy. Tên cướp hèn hạ này đã tẩu thoát, sau khi giật chiếc ví đầm có 100 USD của nạn nhân.

Thật khó mà tin được, bà Michelhill vẫn còn sống nhờ có hai cậu học sinh nhìn thấy và đưa bà đi cấp cứu. Trong khi xe cứu thương và xe cảnh sát đến hiện trường thì Glover ngồi trong phòng khách ở nhà thắc mắc với vợ rằng, không biết có việc gì mà xe cảnh sát hú còi ầm ĩ thế.

Một lần nữa cảnh sát lại tỏ ra rất bối rối. Mặc dù chẳng tìm thấy sự liên kết rõ ràng nào giữa hai vụ tấn công trên nhưng nhiều người vẫn tin rằng thủ phạm chỉ là một. Tuy nhiên giả thuyết này đã bị bác bỏ, sau đó, cảnh sát cho rằng đây chỉ là một vụ trấn lột mà nạn nhân không may đã chết.
10 tuần sau, vào chiều 9/5, Glover đang chạy xe trên đường Military Road để tới Mosman RSL thì nhìn thấy bà cụ Winifred Ashton mặc áo mưa màu đỏ đang chống gậy chậm chạp đi về phía hắn. Bà Ashton vừa đi chơi bingo tại câu lạc bộ RSL này và đang đi bộ trở về nhà nằm ở con đường gần đó, Raglan Street. Glover mở cốp xe lấy đôi găng tay và đi theo bà cụ vào dãy chung cư. Hắn tấn công bà Ashton bằng chiếc búa và quẳng xác nạn nhân vào thùng rác.

Mặc dù đang bị bệnh máu trắng, bà cụ ốm yếu 84 tuổi này vẫn chống cự rất quyết liệ và Glover sau này đã tự thú rằng: “Có lúc bà ấy đã làm tôi chới với và tôi đã phải dốc đầu bà ta xuống nền xi-măng nhiều lần”. Trong khi bà Ashton nằm bất tỉnh thì Glover đã lột chiếc quần của nạn nhân và dùng nó để siết cổ bà. Và như để bày tỏ lòng kính trọng đối với người phụ nữ lớn tuổi đã chết, Glover đặt cây gậy và đôi giầy bên cạnh chân nạn nhân trước rồi tẩu thoát với chiếc ví đầm trong đó có 100 USD.

Sau này, Glover đã nói với một nhân viên của quán rượu tại Mosman RSL rằng, hắn hy vọng tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát mà họ có thể nghe thấy ở góc đường không phải là do một vụ trấn lột. Glover vừa nói vừa thản nhiên đút hết số tiền trong ví của bà cụ Ashton vào các chiếc máy đánh bạc. Chỉ đến lúc này, cảnh sát mới tin rằng, có một tên sát nhân điên loạn đang hoành hành. Các vụ giết người có nhiều điểm tương tự, cả ba nạn nhân đều là những phụ nữ lớn tuổi giàu có, đều sống trong khu vực Mosman, đều bị hành hung hoặc giết chết với cùng một cách thức và đều bị cướp đi những chiếc chiếc ví. Như vậy hung thủ không phải là một tên cướp bình thường.
Và Glover đã có một vài thay đổi đáng ngạc nhiên. Hắn bắt đầu sờ soạng những phụ nữ lớn tuổi nằm liệt giường trong các viện dưỡng lão, những nơi mà hắn đến thăm với tư cách là nhân viên tiếp thị các sản phẩm bánh nhân thịt. Đây là một chi tiết của vụ án đã làm các thám tử và chuyên gia tâm lý cảm thấy rất bối rối. Glover khẳng định hắn không hề có ham muốn tình dục đối với bất cứ ai. Hắn chẳng bao giờ tấn công bất cứ nạn nhân nào bị hắn cướp và giết chết vì lý do tình dục cả. Tuy nhiên, hắn có lảng vảng đến các viện dưỡng lão và tấn công những phụ nữ lớn tuổi nằm liệt giường.

Cảnh sát địa phương đã tích cực điều tra nhưng đã chẳng có tiến triển gì. Đến lúc này, hành động khác thường này của Glover vẫn không được liên kết với các vụ giết người (mặc dù sau này, chúng được xác định là một phần rất quan trọng trong việc nhận diện tên giết người nguy hiểm “Granny Killer”). Lần đầu tiên Glover thực hiện hành vi này là với bà cụ 77 tuổi, Marjorie Moseley vào ngày 6/6/1989 tại Wesley Gardens Nursing Home, một nơi khá xa Mosman. Bà Moseley khai với cảnh sát rằng bà đã bị một người đàn ông thọc tay vào quần lót nhưng bà không thể nhớ được mặt hắn.

Đến ngày 24/6, Glover đến viện dưỡng lão Caroline Chisholm Nursing Home ở Lane Cove. Hắn đi qua khắp các dãy phòng và thọc tay vào quần áo của một phụ nữ lớn tuổi để. Đi sang phòng bên cạnh, hắn luồn tay vào ngực áo của một phụ nữ khác. Bà này đã hốt hoảng, la lớn và Glover đã bị các nhân viên ở đây chất vấn nhưng không bị bắt giữ và đã nhanh chóng chuồn mất.

Các vụ lạm dụng tình dục này đã được cảnh sát địa phương điều tra nhưng họ không đưa ra được một bằng chứng nào cho thấy chúng có liên hệ với những vụ giết người ở Mosman. Đến khi người ta xác định được có sự liên quan giữa chúng thì đã có thêm nhiều vụ hành hung, trấn lột và giết người nữa. Ngày 8/8/1989, Glover đã hành hung bà cụ Effie Carnie trên một con đường vắng ở Lindfield, không cách xa Mosman nhiều lắm và cướp những túi thực phẩm của nạn nhân.

Ngày 6/10, hắn đóng giả thành một bác sĩ và luồn tay vào quần lót của bà Phylis McNeil, một bệnh nhân tại Wybenia Nursing Home ở Neutral Bay. Lần này, hắn lại thoát được khi người phụ nữ lớn tuổi bị mù này kêu cứu. Dường như Glover có thể vào ra các bệnh viện bất cứ lúc nào hắn muốn. Không ai nghi ngờ thủ phạm lại là người đại diện cho công ty sản xuất bánh nhân thịt.

Buổi trưa ngày 18/10, Glover bắt chuyện với bà Doris Cox khi bà cụ 86 tuổi này chậm chạp trở về nhà trên con đường Spit Road, Mosman. Hắn đi theo người phụ nữ này vào cầu thang rất khuất của khu nhà dành cho người về hưu và bất ngờ tấn công từ phía sau lưng bằng cách sử dụng toàn bộ sức nặng thân thể của hắn để xô bà cụ đập mặt vào bức tường gạch. Sau khi chẳng tìm thấy thứ gì mà hắn muốn lấy trong chiếc ví đầm, Glover bỏ mặc nạn nhân nằm thoi thóp và trở về nhà.

Thật may mắn là bà Cox, một bệnh nhân của chứng bệnh Alzheimer vẫn còn sống. Tuy nhiên, bà cụ không thể miêu tả rõ ràng hung thủ dù đã nói chuyện và cùng đi bộ với hắn. Bà Cox nghĩ kẻ tấn công mình là một người đàn ông trẻ tuổi và đã cố gắng hết sức để giúp cảnh sát thực hiện được bức phác thảo chân dung kẻ thủ ác. Cảnh sát tin rằng họ đã có một được manh mối trong tay.

Đối với người chỉ huy nhóm đặc nhiệm, thám tử Mike Hagan, tin tức mới này rất có ý nghĩa. Ông cho rằng kẻ giết người là người sinh sống ở địa phương vì các vụ giết người và các vụ trấn lột này đều xảy ra ở những khu vực gần nhau. Hơn nữa, phân tích tâm lý tội phạm phán đoán rằng kẻ giết người có thể là một thiếu niên có sự ám ảnh nào đó đối với bà nội hoặc bà ngoại của hắn. Và bà Cox tin rằng bà đã bị một người đàn ông trẻ tuổi tấn công.

Nhưng dường như có một thế lực nào đó đã bảo vệ Glover không rơi vào tay cảnh sát vì vụ tấn công tiếp theo của hắn đã khiến cảnh sát cho rằng người đàn ông mà họ đang tìm kiếm không phải là một người sống ở địa phương.

Vụ giết chết bà lão 85 tuổi, bà Margaret Pahud vào ngày 2/11 rõ ràng là hành động dã man của tên giết người Granny Killer. Trên đường đi bộ trở về ngôi nhà nằm trong một con hẻm (song song với con đường đông đúc Longueville Roadở Lane Cove), bà cụ bị đánh vào gáy bằng một vật cùn. Kết quả khám nghiệm pháp y đưa ra tại tòa cho thấy: vụ tấn công này xảy ra chỉ trong vài giây và từ các vết nứt ở sọ do các cú đánh rất mạnh, nhân viên điều tra kết luận rằng người phụ nữ lớn tuổi tội nghiệp này đã chết mà không kịp nhận ra điều gì đã xảy ra với mình. Glover đã lấy đi chiếc ví của nạn nhân, nhét nó vào trong áo cùng với cây búa và thản nhiên rời khỏi hiện trường.

Xác chết của bà cụ Pahud được một học sinh nữ phát hiện vài phút sau đó. Lúc đầu, cô gái này cứ tưởng xác chết là một đống quần áo bị vứt ở lề đường. Trong khi xe cảnh sát và xe cứu thương tới hiện trường, Glover đã đi tới một câu lạc bộ chơi gôn ở gần đó, mở chiếc ví lấy 300USD và sau đó vứt chiếc ví xuống cống. Sau đó hắn đi đến Câu lạc bộ Mosman RSL, uống rượu và đánh bạc bằng tiền cướp được của bà cụ Pahud.

Cảnh sát đã thực sự cảm thấy nản lòng. Vụ giết người này xảy ra cách Mosman khoảng 5km và giả thuyết thủ phạm trong các vụ giết người trước đó là người địa phương của họ không còn chắc chắn nữa. Và họ quyết định tìm kiếm một thiếu niên không phải là người địa phương và có thể đến từ bất cứ nơi nào.


Một nhóm đặc nhiệm lớn nhất nước Úc đã được lập ra và được tăng cường thêm nhiều nhân viên điều tra dày dạn kinh nghiệm. 35 thám tử có kinh nghiệm nhất của tiểu bang đã tập hợp tại Bộ chỉ huy cảnh sát và Chánh thám tử Hagan yêu cầu họ phải làm việc ngày đêm, điều tra mọi manh mối cho đến khi bắt được tên sát nhân cực kỳ nguy hiểm này. Cảnh sát đã công bố món tiền thưởng 20.000 cho ai bắt được kẻ sát nhân. Hình ảnh của kẻ tình nghi được dán khắp các siêu thị, trạm xăng và sạp báo.

Còn ông Hagan thì bắt đầu thấy nản lòng. Sau này, ông tâm sự rằng: “Tôi đã phục vụ trong ngành điều tra của cảnh sát gần 30 năm và tôi nghĩ tháng 11/1989 là tháng tệ hại nhất trong cuộc đời thám tử của tôi. Tôi đã mất ăn, mất ngủ còn tên giết người vẫn tiếp tục sát hại những phụ nữ lớn tuổi”. Ông Hagan đã có mặt suốt ngày tại hiện trường phạm tội, nơi xảy ra vụ giết chết bà Pahud. Đến cuối ngày, quá mệt mỏi vì thiếu ngủ, ông Hagan đã ghé vào trạm cảnh sát Pennant Hills trên đường về nhà để trả lời một tin nhắn khẩn cấp mà ông vừa nhận được. Ông gọi điện thoại cho Bộ chỉ huy cảnh sát, và suýt quỵ xuống khi được biết lại có thêm một vụ án mạng nữa, nạn nhân cũng bị xiết cổ bằng chiếc quần lót. Sau này ông Hagan kể rằng: “Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi trong buổi tối hôm đó. Vừa trở về từ một vụ giết người thì lại được cho biết thêm một vụ khác nữa. Thật hết sức khủng khiếp. Hai vụ giết người trong vòng 24 tiếng đồng hồ, chúng tôi chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như thế cả”.

Glover đã đến đó buổi trưa và buộc phải về tay không vì không thể lấy đơn đặt bánh meat-pie từ giám đốc Rob Murrell. Trên đường đi bộ qua khu vườn của viện dưỡng lão này, hắn đã gặp và bắt chuyện với bà Cleveland đang ngồi đọc sách trên băng ghế.

Khi bà cụ đứng dậy và đi bộ tới dẫy nhà chính, Glover liền chộp lấy vai và đẩy bà ta vào một chỗ khuất. Hắn đã đập đầu bà Cleveland nhiều lần xuống nền xi-măng trước khi tụt chiếc quần lót và quấn quanh cổ nạn nhân. Sau đó, tên sát nhân máu lạnh này lấy 60USD trong chiếc túi xách tay và bỏ đi.

Thật không thể nào hiểu nổi, cảnh sát vẫn không thể tìm ra được bằng chứng để liên kết vụ giết người này với vụ tấn công bà cụ Moseley tại viện dưỡng lão Wesley Home cách đó 6 tháng. Nhóm đặc nhiệm cũng không hề biết về hành động tội ác này. Nếu biết, có thể họ đã phát hiện ra được một người đàn ông trung niên có vóc dáng bệ vệ và tóc muối tiêu đã xuất hiện cách hiện trường cả hai vụ án không lâu.

Chẳng có manh mối nào và kẻ giết người thì biến mất như một bóng ma. Một lần nữa, nhóm đặc nhiệm thấy bối rối và bất lực. Chắc chắn phải có một người nhìn thấy một điều gì đó? Họ kiểm tra rất kỹ lưỡng lời khai của các nhân chứng và phỏng vấn những người đang sống tại viện dưỡng lão này, những cư dân ở gần đó thường chạy bộ vào buổi sáng, tài xế xe buýt và taxi và những người đi tiếp thị. Thậm chí, họ đã gửi hồ sơ của vụ án này tới FBI với hy vọng giúp tìm ra một manh mối. Cả khu vực bờ biển phía bắc của Sydney giờ đây ở trong tình trạng bị vây hãm. Phố xá vắng tanh và những ai có người thân lớn tuổi đều phải liên lạc thường xuyên.

Một tuần sau cái chết của cụ bà Cleveland, cuối cùng cảnh sát đã có được manh mối đầu tiên, một kết quả từ công việc điều tra đòi hỏi nhiều thời gian và công sức. Trong một số vụ tấn công, các nạn nhân nhớ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tóc bạc và ăn mặc rất chỉnh tề. Nạn nhân thứ nhất, bà Margaret Todhunter, nhớ lại một người đàn ông “đúng như mô tả trên” đã đi ngang qua trước khi bà bị tấn công từ phía sau lưng và bị cướp mất chiếc túi xách.

Bà Effie Carnie, người bị đánh và bị cướp mất những túi thực phẩm hồi tháng 8 cũng miêu tả kẻ tấn công bà là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng bệ vệ và có mái tóc bạc. Cả hai nạn nhân đều miêu tả kẻ tấn công họ là người có ngoại hình trung bình. Cuối cùng cảnh sát nhận ra rằng họ có thể đang tìm kiếm sai đối tượng và kẻ sát nhân có thể ra vào mọi nơi chốn dễ dàng bởi vì hắn không thuộc loại người được mọi người để ý.

Đến ngày 23/11, thêm một xác chết khác nữa được tìm thấy. Đây là nạn nhân thứ ba trong tháng. Khi đi mua rượu whisky ở Mosman, Glover nhìn thấy bà cụ Muriel Falconer, 92 tuổi xác một vài túi thực phẩm, đi có vẻ rất nặng nhọc trên đường. Hắn liền quay trở lại xe, lấy cây búa và đôi găng ta và rồi đi theo bà lão tới cửa nhà. Vì bà Falconer bị điếc mà mắt lại rất yếu nên đã không nhìn thấy Glover lẻn vào cánh cửa trước, tiến đến phía sau và giơ cây búa lên. Hắn đã bịt miệng bà cụ và đánh nhiều nhát búa vào đầu và cổ bà. Khi nạn nhân ngã xuống đất, hắn bắt đầu tụt chiếc quần lót của bà Falconer nhưng bà cụ đã tỉnh lại và hét lớn. Càng điên cuồng hơn, Glover đã đánh nhiều nhát búa vào đầu nạn nhân cho tới khi biết chắc bà cụ đã bất tỉnh, ròi tụt chiếc quần lót và dùng nó để xiết cổ nạn nhân.

Sau đó, hắn đóng cánh cửa trước, rồi lục lọi chiếc túi của bà lão và toàn bộ căn nhà trước khi lặng lẽ rời khỏi đó với chiếc túi xách có 100USD, cây búa và đôi găng tay. Cho mãi tới buổi chiều hôm sau, khi một người hàng xóm sang chơi, xác chết của bà cụ mới được phát hiện. Mặc dù hiện trường vụ giết người ở trong tình trạng hỗn độn nhưng với cảnh sát, đây là cơ hội đầu tiên mà họ hy vọng tìm được các chứng cứ. Vụ án mạng xảy ra trong nhà nạn nhân và vì thế, hiện trường không bị làm xáo trộn. Họ tìm thấy một dấu chân có dính máu trên tấm thảm - đây là chứng cứ quan trọng đầu tiên kể từ khi cuộc điều tra bắt đầu. Tuy nhiên thám tử Hagan vẫn cần đến sự may mắn để có thể bắt được người đàn ông bệnh hoạn này bởi vì hắn xuất hiện như một bóng ma và có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào hắn muốn.

Và cuối cùng dịp may đã đến vào ngày 11/1/1990, khi Glover phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên, phải mất ba tuần lễ trước khi vụ này đến tai nhóm cảnh sát đặc nhiệm. Ngày 11/1, Glover đã đến Bệnh viện Greenwich với một giấy hẹn gặp riêng giám đốc bệnh viên, ông Reg Cadman. Sau đó, Glover với bộ đồng phục của người đại diện hãng bánh meat-pie và một cuốn sổ đã đi vào một phòng bệnh viện, nơi có 4 phụ nữ lớn tuổi rất ốm yếu đang nằm trên giường. Hắn bước đến giường bà cụ Daisy Roberts, một bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, hỏi có bị sốt không và rồi hắn thọc tay vào quần áo lót của cụ, sờ soạng một cách rất tục tĩu.

Bà Robert hốt hoảng và bấm nút chuông báo động ở đầu giường. Một y tá tên là Pauline Davis đã chạy đến và nhìn thấy Glover đang đứng trong phòng. Khi bị hỏi, Glover vụt chạy ra khỏi phòng. Cô y tá chạy theo và kịp ghi số xe trong khi hắn vội vã nổ máy và chạy mất. Cô Davis đã gọi cho cảnh sát và một lúc sau, hai nữ nhân viên cảnh sát từ trạm Chastwood có mặt để điều tra. Nhân viên bệnh viện đã có thể nhận diện và biết tên người này là Glover, bởi vì hắn đã từng đến đây nhiều lần để quảng cáo bánh meat-pie. Một tuần sau, khi cảnh sát trở lại với một tấm ảnh của John Glover, y tá Davis và bà Roberts đã nhận ngay ra hắn. Thế nhưng vì một lý do nào đó không thể giải thích nổi mà tới tận 3 tuần sau, vụ này mới được thông báo cho nhóm đặc nhiệm Granny Killer.

Cảnh sát đến bệnh viện nhưng các bác sĩ cho biết Glover quá yếu, không thể trả lời thẩm vấn được. Nhân viên bệnh viện trao cho cảnh sát một bức thư tuyệt mệnh của Glover có hàng chữ “No more grannies, no more grannies”.

Nhưng lá thư này vẫn không làm cảnh sát nhớ đến người đàn ông trung niên bệ vệ với mái tóc bạc (kẻ đang dân hồi phục trong bệnh viện sau ý định tự sát) có thể giúp họ sáng tỏ hàng loạt các vụ tấn công trước đó. Đến ngày 18/1, cảnh sát trở lại bệnh viện để thẩm vấn Glover và hắn đã miễn cưỡng đồng ý cho chụp tấm ảnh để cảnh sát đưa cho cô y tá Davis và bà Roberts nhận diện. Sau khi xác định nhân thân của hắn, một trong các thám tử đã nói với y tá Davis và bà Robert rằng: “Chúng tôi biết người này là ai. Chúng tôi đã biết tất cả những gì về ông ta.”

Nhưng thật đáng ngạc nhiên, phải mất thêm hai tuần nữa, lá thư tuyệt mệnh và tấm hình của Glover mới xuất hiện trên bàn làm việc của Chánh thám tử Mike Hagan. Ngay khi xem chúng, ông Hagan biết ngay đã có được kẻ tình nghi trong tay. Tấm hình này phù hợp với miêu tả về người đàn ông trung niên, tóc bạc và có vóc dáng bệ vệ và làm công việc tiếp thị cho công ty sản xuất bánh meat-pie.

Các thám tử đã tiến hành thẩm vấn Glover. Hắn phủ nhận không dính dáng gì đến vụ hành hung một phụ nữ lớn tuổi tại một viện dưỡng lão. Cảnh sát giả vờ hài lòng với lời khai của hắn và để hắn tưởng vận may của mình vẫn còn. Thực chất, John Wayne Glover đã bị 6 thám tử theo dõi 24/24. Những người này được giao trách nhiệm phát hiện mọi điều đáng ngờ về người đàn ông này. Trong lúc này, cảnh sát vẫn không hề tìm thấy một bằng chứng nào để kết tội Glover.

Ông Hagan đang đứng trước một sự lựa chọn rất khó khăn. Hoặc nói thẳng cho tên sát nhân Granny Killer biết hắn đang bị cảnh sát tình nghi và chấp nhận khả năng không tìm thấy bất cứ chứng cớ nào có thể đứng vững trong tòa án, hoặc chờ cho đến khi hắn tấn công thêm một phụ nữ khác rồi bắt hắn ngay tại trận. Và ông đã quyết định chọn phương án hai. Thật đáng buồn, quyết định này đã làm mất thêm một mạng người nữa.

Cảnh sát đã bám rất sát Glover, thỉnh thoảng hắn dừng lại để nói chuyện với những phụ nữ lớn tuổi nhưng với một thái độ rất tử tế và thân thiện. Đến ngày 19/3, Glover đến nhà một người bạn là bà Joan Sinclair vào lúc 10h sáng. Hắn đã nhìn vào gương chiếu hậu để chải lại mái tóc trước khi đến gõ cửa nhà bà Joan. Nhóm thám tử theo dõi chẳng có lý do nào để nghĩ đây không phải là một cuộc viếng thăm bình thường. Họ tiếp tục quan sát mọi góc cạnh của căn nhà này. Đến 13 giờ, họ chẳng thấy bóng dáng Glover đâu và cũng không nhận thấy bất cứ sự sống nào trong căn nhà này. Nhóm cảnh sát theo dõi bắt đầu lo lắng. 17 giờ, vẫn chẳng có gì xảy ra và đến 18 giờ, thấy có điều gì đó không ổn, ông Hagan hạ lệnh cho cấp dưới xông vào nhà.

Trực diện tên sát nhân "Granny Killer"

Ngay khi bò vào cửa, ba thám tử là Miles O’Toole, Paul Mayger và Paul Jacob đã nhìn thấy một vũng máu dưới sàn nhà. Với những khẩu súng trong tay, họ thận trọng quan sát từng phòng và nhìn thấy một chiếc búa nằm giữa vũng máu khô trên tấm thảm. Khi bò ra phía sau nhà, họ nhìn thấy xác chết của một người phụ nữ. Đó chính là bà Joan Sinclair. Đầu nạn nhân (bị đánh bằng búa) bê bết máu được bọc lại bằng những tấm khăn bông. Bà ta bị lột trần từ lưng trở xuống và chiếc quần lót quấn quanh cổ. Bộ phận sinh dục của nạn nhân bị làm tổn hại nhưng sau này, Glover một mực phủ nhận không hãm hiếp bà Joan.

Rõ ràng đây là hành động giết người của Granny Killer. Nhưng hắn đang ở đâu? Phải chăng hắn đang ẩn nấp ở đâu đó? Thám tử Mayger thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai bàn chân thò ra từ cuối bồn tắm. Một người đàn ông mập mạp với mái tóc bạc, trần truồng nằm bất tỉnh trong bồn tắm. Một cổ tay bị rạch và không khí sặc mùi rượu và nôn mửa. Các viên thám tử cầu nguyện cho hắn vẫn còn sống. Và lời cầu nguyện của họ đã thành hiện thực. Người đàn ông nằm trong bồn tắm chính là John Wayne Glover.

Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Glover đã khai với cảnh sát về đoạn cuối của “trường thiên thảm kịch Granny Killer”. Glover quen biết bà Joan Sinclair một thời gian khá lâu và hai người rất quý mến nhau với một mối quan hệ thuần khiết, tuyệt đối không có yếu tố tình dục. Tuy nhiên, ngày 19/3, sau khi bước vào nhà của bà Sinclair, Glover đã lấy chiếc búa từ trong chiếc vali và đánh vào đầu người bạn thân. Sau đó hắn tụt chiếc quần lót của nạn nhân và dùng nó để xiết cổ bà. Glover đã để xác chết của bà Sinclair trên thảm, quấn bốn chiếc khăn tắm quanh những vết thương trên đầu bà ta để ngăn không cho máu chảy. Sau đó, hắn kéo xác chết ngang qua các phòng, để lại những vệt máu dài. Khi làm xong việc này hắn nhảy vào bồn tắm, uống một nắm thuốc ngủ Valium, rạch cổ tay và nằm chờ chết.

Nhưng hắn đã không chết và cảnh sát rất vui mừng, bởi vì họ nghĩ rằng nếu hành động tự sát này thành công rồi thì câu hỏi: “Không biết Glover có phải là thủ phạm đích thực không” của họ sẽ không bao giờ có câu trả lời. Và Glover đã làm tan biến sự lo ngại của họ với những lời tự thú về những việc hắn đã làm. Tuy nhiên, hắn lại làm cảnh sát và các chuyên gia tâm lý rất nản lòng bởi hắn không thể đưa ra lý do cho hành động cuồng sát của mình.

Câu hỏi “Tại sao?” luôn luôn được đáp lại bằng cùng một câu trả lời: “Tôi không biết. Tôi chỉ nhìn thấy các phụ nữ này và dường như nó đã làm bùng lên trong tôi một điều gì đó. Lúc đó tôi chỉ còn biết phải đối xử thô bạo với họ”. Khi Glover bị buộc tội giết chết 6 phụ nữ lớn tuổi, người vợ và hai cô con gái của hắn đã tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Họ chẳng bao giờ mảy may nghĩ rằng người đàn ông mà họ yêu thương, là chồng, là cha lại có thể là Granny Killer.

Tại phiên xử được tổ chức vào tháng 11/1991, John Wayne Glover không nhận 6 tội giết người với lý do rằng hắn bị mất trí khi thực hiện các vụ giết người này. Bồi thẩm đoàn đã không chấp nhận lý lẽ này và họ chỉ cần hai tiếng rưỡi để tuyên bố Glover phạm tội và không hề bị mất trí. Chánh án Wood đã tuyên phạt 6 bản án chung thân cho tên sát nhân đê tiện này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét